Đến với Hát Bội, Hưng Trần Sơn Ca nhận ra nơi đây chứa đựng những lớp biểu tượng sâu sắc về trung – gian, thiện – ác. Anh sử dụng ngôn ngữ điêu khắc để “chạm” vào những nhân vật ấy: khối trơn phẳng, thanh thoát cho trung thần; khối lõm, gấp khúc cho phản thần. Nhưng anh cũng sớm nhận ra giới hạn của điêu khắc – nó chưa đủ để diễn tả sắc thái màu và biểu cảm ước lệ đặc trưng của sân khấu Hát Bội. Từ đó, anh bắt đầu tìm kiếm “một ngôn ngữ của cảm xúc”.
Trải qua hơn 20 năm, Hưng không ngừng thể nghiệm gò kim loại, mạ đồng, gốm men, giấy bồi, sơn mài, và gần đây là resin trong kết hợp ánh sáng nội khối, để khắc họa không chỉ hình thể mà cả linh hồn nhân vật. Những khuôn mặt nạ của anh vừa mang dáng dấp cổ điển, vừa rực rỡ ánh sáng của thời đại.